CÂU CHUYỆN “CON MA”

Trước đây Diệu Âm có gặp một người, nghe kể chuyện lại cũng buồn cười lắm. Anh ta kể rằng, trước đây nhà anh có một “Con Ma”, (danh từ anh gọi), tới chiếm cái nhà, thường quậy phá không ai dám ở, mà “Con Ma” đó chính là mẹ anh sau khi đã chết, chứ không ai khác cả. Anh ta sợ quá đành phải bán nhà bỏ đi. Sau đó căn nhà được bán đi bán lại luôn 7 chủ. Mỗi người chủ đều mời thầy Pháp tới dán bùa, làm phép đủ thứ nhưng vẫn không giải quyết được hiện tượng ma quấy nhiễu. Ôi “Con Ma” dữ quá! Không trị được! Đến người chủ thứ bảy thì nhà đó không còn bán được nữa. Túng quá người chủ mới này mới áp dụng cách xử trí theo giang hồ: “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Nghĩa là cho một nhóm học trò tới ở không lấy tiền thuê, còn cho phép chúng muốn quậy phá sao cũng được, càng quậy càng tốt. Nhưng nhóm học trò tới đàn ca hát xướng, nhậu nhẹt được khoảng một tuần lễ rồi cũng bỏ chạy luôn…

Có một dịp nọ anh ta tới hỏi Diệu Âm có cách nào giúp cho anh cứu người mẹ được không? Diệu Âm trả lời rằng có thể, nhưng anh phải quyết tâm làm mới được nhé. Diệu Âm khuyên anh ta hãy liên lạc mua lại căn nhà đó, có thể họ cho luôn, không cần bán. Anh có thể hỏi xin lại căn nhà hoặc biếu chút ít tiền cho họ cho tròn tình nghĩa, rồi bắt đầu chương trình cứu mẹ.

Diệu Âm hướng dẫn anh lập một bàn thờ Phật, mời chư Tăng Ni tới làm lễ cầu siêu độ, nhất là tìm một vài đồng tu về cùng nhau ngày ngày niệm Phật, rồi anh thành khẩn khuyên mẹ buông ra, đừng tham chấp căn nhà nữa, quyết lòng niệm Phật cầu vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc để thoát vòng luân hồi, hưởng an vui cực lạc. Mẹ anh đã bị nạn đau khổ quá rồi, chỉ vì tham chấp căn nhà mà không đầu thai chuyển thế, sống trong cảnh khổ não của thân trung ấm mà bị người đời nguyền rủa là ma quỷ, chứ không phải ma quỷ gì đâu. Hãy về cứu mẹ mình đi, bà là mẹ của anh, nhất định không nỡ hại anh đâu. Anh đừng sợ hãi gì cả.

Nếu anh thành tâm, đem lòng hiếu nghĩa ra làm, mời vài người bạn đồng tu đến niệm Phật, cầu Phật gia trì, ngày ngày khai thị cho mẹ thì mẹ anh sẽ giác ngộ. Hãy làm đi, có thể khoảng chừng một tuần có lẽ giải quyết được. Nghĩa là anh cứu được mẹ anh thoát nạn, vãng sanh thành đạo, anh trọn được đạo hiếu của người làm con. Diệu Âm hướng dẫn rất kỹ. Nhưng khoảng một năm sau về gặp lại anh, Diệu Âm hỏi:

  • Anh cứu mẹ anh chưa?
  • Dạ… Tôi sợ mẹ tôi quá, không dám làm!…

Câu trả lời ngắn gọn và nói ra sự thực của tình đời đầy phũ phàng cay đắng. Ngày nào mẹ mẹ con con, giờ đây mẹ bị nạn làm cho con sợ mẹ quá! Thôi kệ mẹ đi!
Chư vị có thấy đau thương cho cảnh đoạn trường của thế nhân không? Đừng tham chấp quá vào cõi đời này nhé chư vị, kẹt lắm đấy!

Trích: Để Hiểu Thấu Hành Đúng Pháp Hộ Niệm (Tọa đàm 256)
Lão Cư Sĩ Diệu Âm Minh-Trị giảng lần thứ 2

Lên đầu trang